Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 16

 Chương 64.2 : Tuyết.
 . . .
 "Oa! ! !"
 Một tiếng vang trong buổi sáng sớm đầy tuyết trên sân, chim chóc bị dọa bay tứ tung khắp nơi. Một hồng ảnh khoác da thú nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, bàn tay thon dài trắng trẻo đang cầm lấy xẻng (?!) , tay còn lại bao (?!). Thật nhanh chạy đến, tay nhanh đào lớp tuyết lên thành một đống lớn. Xếp cái bao lại, nữ nhân thích thú bàn tay nắn tuyết thành viên to tròn.
 "Tam công chúa, người đang làm gì vậy?" Xuân Đào vặn vẹo sắc mặt nhìn nàng.
 "Chậc. Bộ không thấy sao mà hỏi hả? Hi hi, ta đang nắn làm đạn tuyết nha. Ồ, đúng rồi! Còn phải làm người tuyết nữa chứ." Hoa Thủy Tiên vui vẻ mà khua tay múa chân với Xuân Đào. Nói xong còn ném đạn tuyết nhắm thẳng vào Xuân Đào, Xuân Đào thấy thế hốt hoảng né tránh. Bụp. Không trúng Xuân Đào mà là trúng Hoa Minh Kỳ.
 "Ơ? Tứ đệ. . .không sao chứ?" Hoa Thủy Tiên giật mình giây lát rồi bụm miệng cười "Trông đệ bây giờ giống người tuyết rồi nhá. Hi hi."
 "Tỷ còn đùa vui được à?!" Hoa Minh Kỳ lau đi vết tuyết trên mặt, hơi tức giận hét. Sau đó nhìn xung quanh một cái, cái mặt lại hơi đỏ lên một tí. Ân? Dĩ nhiên là thẹn quá thành giận nha.
 "Tỷ đang làm cái quái gì vậy? Đống tuyết bị vo thành viên đây là sao? Còn nữa, tại sao lại ném chúng vào Xuân Đào hả?" Hoa Minh Kỳ phun ngay liên tục mấy câu hỏi dính liền liền, tay đem Xuân Đào ra sau lưng, vẻ mặt giống như là đang đe dọa con nít.
 "Tứ hoàng tử?!" Xuân Đào giật mình kêu.
 "Khổ ta quá đi mà. Haizz. . ." Hoa Thủy Tiên nhất thời dở khóc dở cười mà than. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ nào đó, nàng reo lên, vui vẻ lôi hai người đi luôn. Để lại hai người bị lôi đầy ngơ ngác khuôn mặt không biết làm gì. Hoa Thủy Tiên lại nhất thời thở dài, miệng lẩm bẩm:
 "Không biết là năm nay có ông già nô-en không ta? Ô, mà mùa đông đâu có. Ai, thôi kệ đi. Lúc đó, mình bận rất nhiều việc lắm cơ mà làm sao mà để ý kĩ được chứ. Hi hi. Nếu vậy phải đòi bù lại gấp đôi phần quà mới được nha, ha ha. . . Ông già nô-en chuẩn bị tinh thần đi. . ."
 Ô~~ tội nghiệp ông già nô-en quá đi! Ô mà, thế giới này bộ có ông già nô-en hay sao ta?! Kì quái. Kì quái nha. Sao không ai nói với ta nhỉ?!
 . . .
 "Mùa đông năm nay có vẻ náo nhiệt lên hẳn nhỉ?" Hà Thương Nhi húp ngụm trà ấm mỉm cười.
 "Ư, đúng vậy." Hoa Đào Vương cũng húp ngụm trà thản nhiên nói. Sau đó lại tiếp lời "Dường như là Tiên nhi lại bày trò."
 "Ôi, con bé nghịch ngợm ấy mà. Hi hi. Vẫn cứ như ngày nào khi còn bé ấy." Hà Thương Như ngẩn ngơ hồi tưởng lại.
 "Nghịch ngợm? Ha, chỉ mong là thế thôi. Đừng có bày trò hại người khác mà thôi." Hoa Đào Vương lại thưởng thức uống trà "Hà nhi, nàng nghĩ sao?"
 "A? Ha ha. . .giống như là chàng nói thôi." Hà Thương Như cười gượng.
 "Ừm. . ."
 Này, hai ông bà các ngươi hạnh phúc quá nhỉ? Đi nói "xấu" người khác sau lưng. . .
 . . .
 "Đỡ này! ! !"
 Bụp. Bụp. Đạn tuyết bay vèo vèo như mưa đá rơi.
 "Oa. . ." hưng phấn kêu lên.
 "A! ! ! Ta trúng đạn rồi a, ta sắp chết rồi a. . ."
 "Mau gọi thái y đi."
 ". . .đừng có giả vờ nữa cha nội. Đứng lên đi, đừng có nằm lăn ra thế chứ."
 "Ha ha."
 "Xem ra mọi người có vẻ là vui lắm nhỉ?" đứng xem ở một góc, Hoa Thủy Tiên vui vẻ nói.
 "Ừm. . .có lẽ là thế đi." Mạnh Thi hơi gật đầu.
 "Gì chứ? Đúng quá cơ mà." Hoa Thủy Tiên níu áo Mạnh Thi nhìn thẳng vào mắt hắn. Oa, hắn cao hơn nàng một cái đầu a. Vậy hắn một mét chín mươi ( 1m90 ) sao ta?! Oa, sao mà ghét thế.
 "Nàng đang dụ sắc với ta à?" Mạnh Thi cười xảo cúi sát mặt nàng.
 "Làm, làm gì có?!" Hoa Thủy Tiên đùng một cái đỏ mặt lên, luống cuống muốn thoát ra. Mà Mạnh Thi đâu dễ dàng để nàng thoát ra? Hắn cứ giữ chặt lấy nàng hơn. Bỗng nghiêm mặt mỉm cười nhẹ với nàng:
 "Thật ra, đã từ lâu ta đã muốn nói ra lời này cho nàng nghe."
 "Hả?" Hoa Thủy Tiên giật mình, nhìn vào mắt hắn với vẻ cầu mong. Đừng nói với nàng là hắn sẽ. . .
 "Mạnh Thi. . ." Hoa Thủy Tiên đỏ mặt hồi hợp nhỏ giọng gọi tên.
 "Thủy Tiên, ta. . ." Mạnh Thi nắm vai nàng khẽ cất lời.
 "Hai người đang làm gì đấy?" Ái Trân không biết từ lúc nào đứng kế bên họ mà đi cắt lời Mạnh Thi. Vẻ mặt Ái Trân hầm hầm, tối đen mà hơi hung ác muốn ăn thịt người.
 "Ôi chao?" hai người sửng sốt khi thấy vẻ mặt bây giờ của Ái Trân. Oa? Ái Trân bị gì thế? Ghen à?! Không thể nào. . .
 Tác giả: Dạo này ta bận muốn điên lên ấy. Hic, thế mà chẳng có ai tâm sự với ta cả. Hic, buồn quá đi a. Nhưng mà yên tâm đi, ta sẽ cố gắng là hết mình bộ này.

Chương 65.1 : Tuyết ấm áp.

 "Có. . .có chuyện gì vậy, Ái Trân?" Hoa Thủy Tiên nuốt nước miếng hỏi.
 "À, cũng không có gì nhiều quan đâu. Mà. . ." Ái Trân liếc Mạnh Thi ". . .may mà ta đến kịp đó nha. Nếu không thì ta tiêu thật rồi a."
 "Làm gì có." Mạnh Thi nghiên đầu cười.
 "Ô hô hô, vậy sao?!" Ái Trân cười to.
 "Này này. . ." ngươi có biết là bây giờ trông ngươi giống kiểu đàn bà chanh chua lắm đó.
 "Ha ha."
 "Mạnh Thi, nếu ngươi không phiền thì. . .ta xin "mượn" Thủy Tiên một lát nhé." Ái Trân cười xảo.
 "Thủy Tiên? Lần đầu ta nghe ngươi nói như thế đấy. Bình thường ngươi vẫn hay gọi Thủy Tiên là tiên nữ cơ mà? Hồi sáng bộ ăn nhầm cái gì rồi à?" Mạnh Thi nhún vai, làm cái bộ dạng kiêu ngạo nói.
 "Kệ ta đi. Ai cần ngươi quan tâm đấy hả? Hừ." Ái Trân trừng mắt hắn.
 "Trời, đúng là chuyện lạ bốn phương. Ái Trân hôm nay rất có cá tính mạnh mẽ chả bù yếu đuối ngây thơ hôm kia." Mạnh Thi lắc đầu than.
 "Ngươi nói cái gì đó?" Ái Trân quát.
 "Oa. . .dừng lại nào. Đừng như thế mà." Hoa Thủy Tiên ngửi thấy dấu hiệu mùi thuốc súng chiến tranh, lập tức rối rít ngăn cản.
 "Đừng xen vào! ! !" Ái Trân hòa Mạnh Thi hô to, vẻ mặt đáng sợ nhìn nàng. Oa. Thật đáng sợ quá đi. Hoa Thủy Tiên bị dọa lập tức im phăng phắc, nuốt nước miếng, nhân người ta không để ý, lùi lùi từng bước về phía sau. Người ta nói khi đàn ông phát điên, phụ nữ tốt nhất là nên tránh ra xa để khỏi bị vạ lây. Quả thật là chí lí chí lí nha.
 "Hừ. Xem ra là Thủy Tiên bị chúng ta vừa rồi dọa chạy rồi. Ai. . ." Mạnh Thi vẻ mặt vô tội nói.
 "Hừ. Cái gì mà chúng ta cơ chứ? Ta với ngươi đâu có thân thiết gì đâu." Ái Trân tạc mao.
 "Ô, nói như vậy thật vô tình đấy nha. Ngươi làm đau lòng quá." nói xong, Mạnh Thi nhắm mắt lại đặt tay ngay ngực làm cái bộ dáng suy yếu đau lòng người ta.
 "Đủ rồi đó nha." mỗ nam càng tạc mao hơn.
 "Được rồi, không đùa nữa." Mạnh Thi thu liễm ý cười, sắc mặt nghiêm túc trở lại như thường "Hãy nói mục đích của ngươi đến đây đi."
 "Gì chứ? Ta đến đây tìm Thủy Tiên chứ bộ." Ái Trân liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên kêu lên "A? Thủy Tiên đau rồi?"
 "Ha ha. Thật đãng trí." Mạnh Thi cười. Ái Trân lập tức hung hăng trừng hắn vài cái ánh mắt. Mạnh Thi liếc hắn rồi thản nhiên bỏ đi để lại một người đang gào lên.
 "Uy! Uy! Ngươi đứng lại cho ta! ! !"
 . . .
 "Bảo Bảo~~" Hoa Thủy Tiên ngọt xớt giọng nói vang lên "Hôm nay, cô cô đến thăm Bảo Bảo nè~~"
 "Hi hi. Đại cô, hài tử vẫn chưa ra đời mà." Liễu Kiều xoa bụng cười dịu.
 "Gì chứ? Thế nào Bảo Bảo cũng ra đời mà thôi." Hoa Thủy Tiên miết cái miệng nhìn bụng Liễu Kiều "Không biết là nam hay là nữ a? Nếu là nam thì phải tuấn tú đàng hoàng hơn Lam. Nếu là nữ thì phải xinh đẹp dịu dàng hơn Kiều. Còn hổng giống Lam và Kiều thì phải giống ta đây."
 "Nói quái cái gì đó! ! !" 3 tiếng hét đồng thanh vang lên dọa Hoa Thủy Tiên rơi xuống ghế. Ngẩn đầu lên thì thấy thêm hai người khác đó là Mạnh Thi và Ái Trân. Ô, sao mà sắc mặt xấu thế ta? Hoa Thủy Tiên sờ sờ cái mặt cười, nàng vừa nói cái gì sai rồi à? Lạ nhỉ. Đâu có.
 "Thi, Trân." Hoa Thủy Tiên cười gượng.
 "Này, có phải là gọi tên quá tắt hay không?" Ái Trân bất mãn nói.
 "Ừ." Mạnh Thi gật đầu.
 "Oa. Chuyện lạ nga." Hoa Thủy Tiên kinh ngạc kêu.
 "Đâu? Đâu?" Liễu Kiều ngó nghiêng.
 "Đó kìa." Hoa Thủy Tiên bụm miệng chỉ hai tên nam nhân đứng trước cửa.
 Liễu Kiều chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, đúng vậy. Tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Quan hệ tốt đấy."
 Mạnh Thi: "Nói vớ vẩn gì đó! ! !"
 Ái Trân: "Đừng có hiểu lầm Thủy Tiên."
 ". . ."
 Í. . . Ái Trân bịt miệng. Ăn nói có vấn đề rồi.
 "Hí hí." Hoa Thủy Tiên gục trên bàn cười. Biểu hiện vừa rồi trông thật buồn cười mà cũng đáng yêu không kém.
 "Đại cô, người đang cười gì vậy?" Liễu Kiều nén cười, nâng trà lên uống. Sẵn tiện đưa cho Hoa Thủy Tiên.
 "À. . ." Nàng tiếp lấy trà uống thì bỗng một tiếng nói từ xa bay vào.
 "BL."
 "Phốc-- ha ha ha." quả thật là không nhịn được mà.
 "Đầu óc đen tối." Mạnh Thi khé môi run rẩy.
 "Híc." Ái Trân ta đây muốn khóc.
 "Khụ khụ, đây chỉ là lời nói đùa mà thôi. Đừng tin đừng tin." Hoa Kiểu Lam phe phẩy cái quạt nhảy sang Liễu Kiều "Đã đỡ hơn chưa?"
 "Ân." nàng gật đầu.
 "Đùa thôi í mà." Hoa Thủy Tiên vẫy vẫy cái tay hướng họ nói.
 "Đùa, chết, nhân." Mạnh Thi nhấn mạnh.
 "Đau lòng a~~" Ái Trân nhắm mắt rút ra một lời khuyên: Không nên giỡn với "tử thần" trước mặt.
 "Chán quá ! ! !" Hoa Thủy Tiên gào lên.
 "Có ta đây, đừng chán."
 "Ai đó?" mọi người giật mình.
 "Là ta."

Chương 65.2

 "Phi Hử?! Phi Lữ?!"
 ''Huynh đệ song sinh." Hoa Thủy Tiên rút ra kết luận. Mọi người đen mặt ngay, khỏi nói cũng biết nhìn mặt là biết ngay í mà.
 "Chủ nhân nhà ngươi đâu?" Lam nhe răng.
 "Giống miêu quá." Phi Lữ liếc Lam. Sờ vết thương đã khỏi nhìn mọi người "Đạ tạ ân cứu mạng."
 "What?" mỗ Lam bắt đầu giả ngu.
 ". . ." Phi Lữ ghé mắt mà nhìn Hoa Thủy Tiên "Đã lâu không gặp."
 "A? Ừ." Hoa Thủy Tiên giật giật khé môi, rõ ràng là mới gặp mấy hôm trước a, sao mà dễ quên thế.
 "Trời hảo lạnh. Cẩn thận củi lửa." Phi Hử ngó lơ ngoài bên cửa.
 "..." tên này trình độ còn cao hơn nữa.
 "Được rồi. Tóm lại là các ngươi đến đây làm gì?" Mạnh Thi ngồi trên ghế hỏi. Phi Hử hòa Phi Lữ nhìn nhau mà cười cười mà trao đổi qua ánh mắt, cuối cùng Phi Hử bước ra. Hắn vươn tay mở túi vải màu ánh kim tử có chút bụi xám kỳ lạ, để lộ ra trước mắt mọi người là một cái hộp tinh xảo màu nâu mạ vàng ánh ngọc. Mọi người nhìn hộp rồi nhìn nhau, xem xét này xem xem xét nọ, Hoa Thủy Tiên vỗ bàn tay mà kết luận: "Đẹp."
 Này này, kết luận hơi bị sến a. Ai mà chả biết bề ngoài cái hộp nó đẹp chứ.
 "Ngươi có ý gì?" Ái Trân nhíu mày hô.
 "Thật ngốc." Phi Lữ xem thường hắn. Lại hướng Phi Hử ra hiệu mở cái hộp...
 "Nằm xuống! ! ! Có BOM! ! !"
 "Á! ! !"
 ". . ." Phi Hử.
 ". . ." Phi Lữ.
 "Tên nào mà chơi ác hù dọa người ta thế hả? Không muốn sống nữa à?" mọi người nhất thời tức giận gào lên, mặt đầy hung ác.
 "Ách, ha ha." vị công chúa nào đó đứng ở một góc sờ cái mũi, cười gượng. Mạnh Thi mặt không sắc nhưng trán thì đã nổi gân xanh, ra lệnh một cách vô cùng ngắn gọng "Im! Ngồi!"
 "Yes." Hoa Thủy Tiên giật cái mình. Theo phản xạ mà làm theo mệnh lệnh, tay bịt miệng im lặng, người ngồi trên ghế ngay ngắn. Mạnh Thi vừa lòng gật đầu, lại có chút hơi thở dài trong lòng, hắn xem ra nhìn thấy một tính cách khác của nàng công chúa xinh đẹp này. Liễu Kiều thở phù phù mà vỗ ngực, may mắn a may mắn a, lại xoa bụng, Bảo Bảo mà giống đại cô thì có nước yếu tim mà chết a.
 "Mở hộp tiếp đi, Phi Hử." Phi Lữ phủ mồ hôi mà liếc xéo Hoa Thủy Tiên, lại triều ra lệnh Phi Hử. Phi Hử gật đầu mở hộp ra, cạch một tiếng, mọi người lập tức chụm đầu vô mà xem. Này, không sợ ám khí từ trong hộp bắn ra ngoài đấy à? Phi Lữ buồn bực trong lòng.
 ". . ." trong chốc lát nhất thời một mảnh hắc tuyến đầy đầu mọi người hiện ra, bởi trong cái hộp chỉ có một mảnh giấy trắng ngoài ra không còn hết. Hoa Thủy Tiên một trận thất vọng cùng bất mãn "Giấy kìa. . ."
 "Uy, tên chết tiệt kia. Ngươi rủ bọn ta xem giấy này đã đủ trắng chưa hả?" Ái Trân gào lên, đập cái bàn.
 "Đáng tiếc a. Chất lượng quá kém." Mạnh Thi nhắm mắt lại mà đắc ý cười.
 "Ta còn tưởng là đựng báu vật gì đó chứ. Ai, hóa ra chỉ làm cho có màu mè thôi. Hừ." Hoa Kiểu Lam cùng vợ hắn bĩu môi.
 "Ê! Nói gì đấy hả?" Phi Hử nhíu mày ghét "Chưa xem rõ đồ đã vu oan giá họa cho người khác là sao hả?"
 "Đồ ngốc. Mắt mù tử rồi à." Phi Lữ nhăn cái mặt lại hô.
 "Khụ. Xin lỗi. Đừng nóng." Hoa Thủy Tiên quay ngoắc 180 độ, ôn nhu mà xông ra làm bia đỡ đạn. Thấy hai huynh đệ song sinh kia im lặng mà nhìn chằm nàng, nàng run run khé miệng. Thật muốn mắng a, hai các ngươi thật không lịch sự gì hết á, dám nhìn thẳng vào mặt ta.
 "Chủ nhân của ngươi đưa cho chúng ta?" Mạnh Thi xem xét hỏi.
 "Chính xác." Phi Lữ không khách khí mà đi tìm chỗ ngồi kế bên Hoa Thủy Tiên. Mạnh Thi liếc hắn "Ở đó đã có chủ. Đi chỗ khác chơi."
 "Ta không thấy cái bảng nào ghi ở đây đã có chủ rồi nha. Hô hô hô." Phi Lữ làm mặt quỷ cười. Xem kìa, Hoa Thủy Tiên kế bên cũng nhịn không được mà cười theo "Ha ha, thật thú vị mà."
 "Thủy Tiên. . ." Mạnh Thi trừng mắt.
 "Khụ khụ, ta khát nước quá. Ta đi uống nước đây." nói xong, Hoa Thủy Tiên vội chạy ra ngoài. Thấp thoáng, thấp thoáng hình ảnh thiếu nữ tóc dài đen huyền xinh đẹp đi ngang qua, mắt đen lóe sáng, nụ cười ngây thơ trên miệng. Mùi hương bạc hà mát lạnh lay động, hòa trong sương tuyết mùa đông giá lạnh tinh mai. Hoa Thủy Tiên đi rồi. . .
 "Chậc, đại cô mùa xuân năm mới nhất định sẽ gặp đào hoa." Liễu Kiều đỏ mặt thều thào.
 "Cứ xem là thế đi. Lúc đó hai ta đi xem kịch à không đi bán vé. Hừ hừ." Hoa Kiểu Lam sờ mặt, nhíu mày, có chút tự ái thì thầm.
 "Hai vợ chồng xấu xa." Ái Trân cùng Mạnh Thi hiếm khi cùng nhau đồng thanh trăm miệng một lời phát ngôn.
 "Đại ca, có chút hơi chán nha." Phi Hử khẽ nói.
 "Thế thì phải làm náo nhiệt đi." Phi Lữ giảo hoạt cười.


Chương 66: Đâu là thật? Đâu là hư?
 . . .
 Dưới ánh bình minh bưổi sáng tinh mơ đầy sương lạnh cùng tuyết rơi, bàn chân giẫm đạp trên nền tuyết trắng xinh đẹp. Thiếu nữ dung mạo tuyệt trần thong thả bước đi, khoác da lông trắng ấm áp so làn da tuyết lạnh lẽo. Mái tóc dài đen xỏa không buột để bay theo từng bước đi, đôi mắt đen sâu trầm lặng ngẩn đầu nhìn trời cao đầy tuyết rơi. Nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bông tuyết, khẽ tan nát rơi như bột phấn như bụi bị gió bay đi. Môi hơi đỏ lên vì lạnh, hấp háy đôi môi, thiếu nữ hơi cười gượng gạo. Xoa nắn lấy bàn tay lạnh lẽo, thiếu nữ cảm thấy mình vô cùng cô đơn ở chốn phong cảnh nơi đây. Đôi chân lại một lần bước đi tiếp, lại bị ai đó níu kéo ôm vào lòng. Cảm giác được hơi ấm tiếp xúc da thịt, luyến tiếc không muốn tách rơi, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy vào nhau. Thiếu nữ nhìn thiếu niên trước mặt mà nở nụ cười, có cảm giác đã trưởnh thành từ lâu lắm rồi.
 Thiếu niên ngắm nhìn nàng, bàn tay sờ lấy đôi má kia, khẽ hôn lấy đôi môi của nàng. Thiếu nữ bất giác đỏ mặt, nhìn thiếu niên làm tư thế cùng ánh mắt với lời nói tràn đầy chân thành.
 "Ta yêu nàng. Xin nàng hãy chấp nhận làm vợ ta. . ."
 . . .
 "Hơ. . ." Hoa Thủy Tiên giật mình thức dậy, má đỏ phừng phừng. Ôi, trời ơi là mộng sao?
 "Tam công chúa. . ." Xuân Đào thấy nàng tỉnh lại liền tiến tới ngay "Người sao vậy? Gặp ác mộng à?"
 "Không đâu. Còn ngược lại thì có đấy." Hoa Thủy Tiên trùm chăn kín mặt, thấp tiếng nói.
 "A? Chẳng lẽ là xuân mộng?" Xuân Đào ái muội cười. ( Hoa Thủy Tiên: Trời đất. Sao tỷ trở nên "đen tối" thế này? )
 "Xuân mộng? ! Làm gì có a. Không có. Không có. Ah! Đừng có hiểu lầm. . ." Hoa Thủy Tiên đỏ mặt ăn nói loạn cả lên. Xuân Đào bịt miệng mà cười trộm, đôi mắt lóe sáng miệng cười quái dị "Liệu đó có phải là thật không?"
 . . .
 "Ah! !" Hoa Thủy Tiên hoảng sợ thét lên.
 "Thủy Tiên. . " một bóng xuất hiện bên cạnh nàng.
 "Mạnh Thi?" Hoa Thủy Tiên không rõ ngẩn đầu gọi thử tên nam nhân kia. Hoàn không thấy mặt, tóc dài che khuất hết rồi. Nam nhân nghe thấy nhếch mép cười lộ ra hàm răng nanh dài nhọn trắng sáng trong màn đêm, thổi bay tóc rối xù dưới ánh trăng tròn nhiễm sắc đỏ. Nhếch nhác âm thanh tí tách tí tách kỳ lạ vang lên, má khẽ ướt chất lỏng kỳ lạ màu đỏ chảy dài qua khe áo phá lệ quỷ dị cùng mỹ mạo.
 "Thủy Tiên. . ."
 "Ân. . ."
 Run giọng nói đáp lại, Hoa Thủy Tiên nắm chặt chăn bông lạnh lẽo. Khẽ theo ánh sáng thấy được gương mặt nam nhân. Sắc mặt hảo xấu, trắng bệch cùng hơi xanh xao, mặt trái lòi lõm vết sẹo ghê tởm, mắt hung hăng mở to nhìn nàng, hàm răng va chạm răng rắc quỷ dị cười. Không ai khác chính là người đó. . .
 "Thủy Tiên..."
 . . .
 "Ah! ! !"
 Hoa Thủy Tiên lại một trận hoảng sợ đánh thức dậy. Lại nhắm mắt thật nhanh, không muốn nhìn, không muốn nhìn. . .
 "Thủy Tiên." lại một giọng nói của nam nhân.
 "Ah! ! ! Không muốn! Đừng làm phiền ta! ! !" nàng quả thật sắp điên rồi. Nam nhân kia vươn lấy đôi tay giữ chặt lấy nàng, giãy dụa, giãy dụa, Hoa Thủy Tiên cố lấy hết sức giãy khỏi đôi tay như vòng kim cô đó. Nam nhân hết sức giữ chặt, muốn nàng không động đậy, nhưng nàng vẫn động, nhíu mày, bàn tay đưa lên cổ đè mạnh xuống giường.
 Rầm. Khó thở. Khó thở quá. Hoa Thủy Tiên số chết gở bỏ đôi tay kia đang nắm cổ nàng. Đau.
 "Mạnh Thi! ! ! Ngươi đang làm cái quái gì vậy? ! !"
 Rầm. Âm thanh rối loạn vang lên thật đáng sợ. Đáng sợ quá. Không kìm lòng mà rơi nước mắt.
 . . .
 Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè? ? ?
 . . .
 "Mẫu thân. . .ô ô. . .mẫu thân. . .ô. . .người đâu rồi. . .ô. . ."
 Một nữ hài tử ngồi khóc dưới gốc cây cổ thụ ngàn năm, lá cây sum xuê một màu xanh đậm xào xạc theo tiếng thét của gió. Lung lay bóng mờ ảo tán lá theo ánh trăng soi chiếu in trên nền đất xám mờ mờ như sương mù đục ẩn. Bỗng xuất hiện một nam hài cầm một khay điểm tâm nhỏ bước đến gần nữ hài, bóng của nam hài đổ dài che khuất cả người nữ hài. Nữ hài mắt đỏ hoe, run rẩy ngẩn đầu, mặt lấm đầy nước mắt trên gương mặt xinh đẹp cùng ngây thơ.
 "Ăn đi."
 "Không..."
 "Ăn đi."
 "Không...ta..."
 "Tại sao?"
 "Đau..."
 "Không đau... Không đau..."
 "Ừm...a..."
 "Không đau... Không đau..."
 Như âm thanh nguyền rủa cất tiếng gọi, muốn làm nữ hài quên đi cơn đau. Nam hài khẽ nhắm mắt, dịu xoa tóc nàng, miệng ôn nhu cười.
 "Thật xin lỗi... Thủy Tiên..."
 "Thật đáng sợ..." nữ hài thì thầm.
 "Đã có ta ở bên. Đừng sợ nữa..."
 "Thật không?"
 "Thật đấy.''

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .